Câu chuyện số 6 ở Trạm cảm xúc
Bạn thân mến,
Cảm ơn bạn đã gửi về Trạm cảm xúc những dòng tâm sự rất chân thành và thấm đẫm tâm tình. Khi đọc những dòng chia sẻ ấy, Hoa Súng cảm thấy như đang bước vào một cuốn nhật ký mà ở đó, mưa là nhịp cầu đưa ta về với những lát cắt quan trọng trong đời. Và qua từng đoạn viết, mưa hiện lên không chỉ là bối cảnh – mà là chứng nhân lặng lẽ cho từng bước trưởng thành, từng lần vỡ vụn và từng mảnh yêu thương trong bạn.
Ngày bạn rời quê để bắt đầu hành trình mới ở thành phố – cơn mưa không chỉ là thời tiết mà dường như là nghi thức tiễn đưa tuổi thơ. Hình ảnh bạn ngồi trên chiếc xe khách cũ, bên ngoài là mưa lất phất, bên trong là tiếng mẹ dặn dò xen lẫn tiếng mưa gõ cửa kính – tất cả gợi ra cảm giác rất thật: của sự lặng lẽ, của nỗi sợ phải lớn lên, của sự níu kéo không thành lời. Không quay đầu lại – không phải vì dứt khoát, mà vì chỉ cần ngoái nhìn thôi là sẽ không thể cất bước. Mưa lúc đó như một tấm rèm kéo xuống giữa hai thế giới – tuổi thơ và tuổi trưởng thành.
Rồi đến đoạn tình đầu tan vỡ – một lần nữa, mưa lại trở thành bạn đồng hành. Có lẽ, trong cuộc đời ai cũng từng một lần trải qua khoảnh khắc ấy: không cãi vã, không trách móc, chỉ là "không thể tiếp tục". Và thật xúc động khi bạn bước đi dưới mưa, để nước mắt hòa vào những giọt rơi từ bầu trời. Như thể nỗi buồn được chia sẻ, như thể cơn mưa giúp bạn giấu đi cảm xúc, để người ngoài không nhận ra, nhưng bên trong thì bạn biết – bạn đang đau.
Và khi bạn nhắc đến ngày ông ngoại mất – hình ảnh bạn trở về làng trong chiều mưa tầm tã, lặng lẽ đi qua con đường từng cùng ông ra đồng – thực sự là một trong những đoạn viết làm Hoa Súng lặng đi. Mưa lúc đó như một tiếng khóc của trời đất, thay cho những giọt nước mắt bạn không còn đủ sức để rơi. Đó không chỉ là sự mất mát một người thân yêu, mà còn là sự khép lại một chương ký ức đẹp đẽ, ấm áp và đầy thơ ngây.
dù cơn mưa nào đến, bạn vẫn sẽ tìm được cách để bước qua – không phải một mình, mà là với một trái tim đã từng hiểu, từng thương, từng buồn và từng lớn lên qua rất nhiều mùa mưa
Tất cả những điều bạn viết, dù không ồn ào, vẫn chạm đến người đọc bằng cách rất riêng – bằng sự chân thật, bằng cách bạn để cảm xúc của mình được thở cùng những cơn mưa. Trong tâm lý học, đó là cách rất lành mạnh để ghi nhận và sống cùng cảm xúc. Mưa không còn đơn thuần là hiện tượng thời tiết – với bạn, mưa là ký ức, là người bạn đồng hành thầm lặng qua những chặng đường đời.
Có thể sẽ còn nhiều cơn mưa khác nữa trong đời bạn – một vài trong đó sẽ dịu dàng, nhưng cũng có những cơn mưa bất chợt khiến lòng nặng trĩu. Nhưng bạn biết không, chỉ cần bạn tiếp tục giữ sự nhạy cảm này, sự kết nối sâu sắc với chính mình như bạn đang có, thì dù cơn mưa nào đến, bạn vẫn sẽ tìm được cách để bước qua – không phải một mình, mà là với một trái tim đã từng hiểu, từng thương, từng buồn và từng lớn lên qua rất nhiều mùa mưa.
Và nếu có một ngày nào đó, bạn cảm thấy mình không còn đủ vững để bước tiếp trong cơn mưa ấy, hãy nhớ rằng: bất cứ khi nào bạn cần một nguồn đồng hành, đừng ngần ngại tìm đến sự hỗ trợ chuyên nghiệp – sẽ luôn có những người sẵn lòng lắng nghe và cùng bạn đi qua những cơn mưa ấy.